...:::... Chào mừng đến kênh thông tin của TOEIC ENGLISH HUY TRINH ...:::...
*** Nếu đã là thành viên, xin hãy đăng nhập
Nếu muốn gia nhập, hãy đăng ký
Nếu chỉ muốn đọc ,bấm nút còn lại***
·ï¡÷¡ï· TOEIC ENGLISH HUY TRINH ·ï¡÷¡ï·
...:::... Chào mừng đến kênh thông tin của TOEIC ENGLISH HUY TRINH ...:::...
*** Nếu đã là thành viên, xin hãy đăng nhập
Nếu muốn gia nhập, hãy đăng ký
Nếu chỉ muốn đọc ,bấm nút còn lại***
·ï¡÷¡ï· TOEIC ENGLISH HUY TRINH ·ï¡÷¡ï·
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
·ï¡÷¡ï· TOEIC ENGLISH HUY TRINH ·ï¡÷¡ï·
Toeic English Huy Trinh đồng hành chinh phục mục tiêu của các bạn
Trình độ của NhungJerry: :: Thành viên tích cực ::
Tổng số bài gửi : 291
EQ : 398
Danh tiếng : 14
Join date : 01/03/2011
Age : 31
Tiêu đề: Mẹ = vộ cực
NhungJerry - 10TT1D - Khoa Tài Chính Ngân Hàng - Trường Đại Học Tôn Đức Thắng ____________________________________________________________________________________________________________________
Thằng bạn tôi đã từng hỏi: “Mày thương mẹ mày đến mức nào?”, tôi chợt lặng người đi ít phút rồi nói: “Tao thương mẹ…như chính cách mà mẹ thương tao vậy!”, tôi nói điều đó trong sự ngập ngừng như có một cái gì đó đang vướng víu nơi cổ họng vậy, đơn giản vì…tôi đang nói dối…
“Tôi thương mẹ như chính cách mẹ thương tôi” ư? Tôi không ngờ mình lại có thể nói ra những lời đầy giả tạo như vậy, một câu nói được thốt ra chỉ để che giấu đi sự vô tâm và ích kỉ của bản thân tôi đối với mẹ mà thôi! Tình mẹ thương con – một tình cảm thiêng liêng quá đỗi, một tình cảm bao la, rộng lớn như biển Thái Bình liệu có thể mang ra so sánh với tình cảm của một đứa con hờ hững, lạnh lùng đối với mẹ của mình được không?!?! [/size]
Tôi hận mình! Hận vì tại sao tôi không nhớ ngày sinh nhật của mẹ để có thể bày tỏ tình cảm của mình đối với mẹ nhân cái ngày trọng đại đó, hận vì tại sao mỗi khi có chuyện vui cần chia sẻ tôi lại nghĩ đến bạn bè trước tiên mà không phải là mẹ, hận vì tại sao mình lại dũng cảm để nói lời yêu với bạn gái nhưng lại nhút nhát khi nói lời yêu đối với mẹ, hận vì tôi không có một món quà hand make hay thậm chí một món quà mua sẵn ở cửa hàng để tặng mẹ nhân ngày 8/3 hay 20/10 như bao đứa con khác làm cho mẹ mình, tôi lại càng hận mình hơn vì tại sao không dành một nửa trái tim của mình cho mẹ thay vì bạn bè và tại sao mình lại hay làm mẹ tức giận đến như vậy!
Còn mẹ thì sao, mẹ không hề vô tâm, mẹ luôn nhớ tất cả những gì thuộc về đứa con trai yêu dấu của mình. Mẹ nhớ cách tôi khóc khi vừa mới chào đời, nhớ cách tôi ngủ khi vừa mới bú no, cách tôi chập chững bước đi những bước đi đầu tiên của cuộc đời, cách tôi bắt đầu cất tiếng gọi “Mẹ!”, khoảnh khắc đó đối với mẹ thật hạnh phúc biết bao, mẹ nhớ cách tôi vừa mới bước vào cánh cửa của tri thức hồi năm lớp một, mẹ nhớ rất rõ tôi nhõng nhẽo đến mức nào khi phải xa mẹ để làm quen với một môi trường mới…Và mẹ còn nhớ, nhớ rất nhiều điều nữa!!!
Mẹ tôi không đẹp, không xinh như những người mẹ khác, mẹ cũng không giàu có, mẹ thiếu thốn rất nhiều thứ từ khi còn là thiếu nữ, nhưng tôi lại thấy mẹ có rất nhiều… Mẹ có nhiều nước mắt để khóc mỗi khi tôi vấp ngã, mẹ có nhiều nếp nhăn vì lo lắng thâu đêm mỗi khi tôi ốm nặng, mẹ có nhiều kiến thức để dạy tôi những điều hay lẽ phải, mẹ có nhiều sự hi sinh để cho tôi được cắp sách đến trường, mẹ có nhiều lòng bao dung để tha thứ cho tất cả các hành động ngỗ ngược của tôi, mẹ có một trái tim rộng lớn để chứa đựng nhiều tình thương làm điểm tựa cho tất cả những gì mẹ có…
Mẹ là thế đấy, nhưng tôi lại khác. Tôi không biết mình đã vô tâm với mẹ từ khi nào, nhưng có lẽ là năm tôi bước vào lớp 12, áp lực học tập của năm cuối cấp đã làm cho tôi trở nên như vậy…đó chỉ là một lí do để tôi biện hộ cho hành vi sai trái của mình thôi!!! Tôi ít nói chuyện với mẹ hơn, chuyện gì mẹ hỏi mới nói còn không thì thôi, thậm chí có những lúc tôi còn cố lờ đi những câu hỏi của mẹ vì cho là phiền phức, cho là mẹ đã xen vào quá nhiều vào đời sống riêng tư của mình. Hồi nhỏ, có chuyện gì tôi cũng nói với mẹ chứ không như bây giờ. Từ chuyện thằng bạn dành đồ chơi tới chuyện bị điểm kém tôi đều nói tất cả. Những lúc như vậy, mẹ thường im lặng vì mẹ rất hiểu tôi, mẹ biết tôi đang buồn nhưng sau đó mẹ nở một nụ cười nhẹ nhàng và cho bàn tay gầy gầy vào túi áo nâu sầm bạc màu vì thời gian đưa cho tôi một viên kẹo và nói: “Vị ngọt của viên kẹo cũng như là tình yêu của mẹ dành cho con, dù có bị mọi người bỏ rơi thì con vẫn còn mẹ, lúc nào mẹ cũng có đủ kẹo cho con mà!”. Và bây giờ tôi đã lớn, mỗi khi tôi buồn mẹ cũng cho tôi một viên kẹo nhưng tôi không ăn nó vì tôi thấy nó không thực tế và trẻ con.
Có lần tôi bị 1 điểm môn Toán, khi về nhà với gương mặt buồn bã, mẹ như thấu hiểu những gì trong lòng đứa con trai bé bỏng của mình đang suy nghĩ và lại đưa cho tôi một viên kẹo nhưng tôi đã cáo gắt và thốt lên những lời không nên nói: “Con không cần viên kẹo của mẹ nữa, nó không giải quyết được vấn đề của con…”. Mẹ vội cất viên kẹo vào túi áo với bàn tay run run, đôi mắt đỏ hoe và không nói gì nhưng tôi thấy những giọt nước mắt đã lăn dài trên đôi gò má hốc hát vì lo lắng cho con của mẹ. Mẹ khóc! Mẹ khóc rất nhiều, khóc không phải vì giận tôi mà bà đang tự trách mình...Trách mình không hiểu con, đã thiếu sự quan tâm đối với con đến nỗi không biết con trai mình đã lớn, có suy nghĩ riêng, sự lo lắng thái quá của mình có lẽ đã thừa thải…Khi thấy mẹ như vậy tôi cũng muốn khóc lắm, dù những giọt nước mắt không rơi ra nhưng trong tim tôi đã đầy những giọt nước mắt!!! Lòng tôi thắt lại và hối hận vô cùng, tôi đã quá ngỗ nghịch và thiếu suy nghĩ khi không biết rằng trong lòng mẹ dù con có sống đến 50, 60 hay 70 tuổi thì con vẫn chỉ là một đứa trẻ yếu đuối luôn cần mẹ chở che, chăm sóc…tình mẹ là thế đó!!! Mẹ đừng im lặng nữa mà mẹ hãy trách con, hãy mắng con để con thấy lòng mình được nhẹ nhõm hơn, để con cảm thấy đỡ áy náy trước sự hi sinh cao cả của mẹ…Nhưng mẹ không làm như vậy, mẹ lại tự trách mình, điều đó càng làm cho con thấy day dứt trăm ngàn lần, con muốn chạy đến ôm chằm lấy mẹ và nói: “Con yêu mẹ” hàng trăm, hàng tỉ câu như vậy…vì còn biết rằng rồi sẽ có lúc con không được nói với mẹ những lời nói đó và mẹ cũng không thể nào nghe con nói nữa!!!
p/s: cái đoạn tâm sự trên là hàng copy but do t có cùng tâm trạng vs bạn này nên cop zề share lun.Thực sự mình k giống như bạn trên, đến năm 12 mới dần dần wen mất" mẹ" mà ngược lại hình như mình feel như những năm tháng xung sướng ở bên ba mẹ làm mình hình như k còn nhận ra những con ng` thân iu nhất lun gần gũi bên mình mới thực sự quan trọng vs chính mình.Chính những năm cuối cấp, những năm mà mình gặp phải nhìu khó khăn, vấp ngã nhìu lần trên con dd` đời đầu tiên thỳ chắc hẳn lúc đó mình mới thục sự hiểu..... hiểu về những con ng` bình lặng lun ở bên mình những luc buồn vui of cuộc sống.H đi ra ngoài tự lập cuộc sống mới t mới nhận ra, thấu hiểu hết nỗi lòng of 1 con bạn( mẹ nó mất sớm h ở vs mẹ kế), nó bảo:" gia đình m rất nền tảng, nhìu khi t chỷ ước 1 điều giá mà t cg đc 1 phần như m thui là t đã hạnh phúc lắm r.Nhưng h chắc m cug k nhận ra điều đó đâu, khi nào m thực sự vấp ngã trog cuộc sống, thực sự phải đối mặt vs hiện thực k có ng` thân bên cạnh m mới hỉu đc t thui " but thực sự lúc đó t nge cg thấy bt cú ngỹ đó là 1 chút j` đó suy tư of nó but h........... tự nhiên thấy thương mẹ vs con bạn mình ghê.
=>>đừng để mình lại phải hối tiếc về những j` đã wa pạn nhá ^^,đứa nào 8/3 nhà gần thỳ nhớ về thăm mẹ nghen bây.......chỉ cần 1 bó hoa hay 1 lời chúc nho nhỏ wa điện thoại cg đủ để làm ấm lòng bao ng` mẹ r đó:D
Được sửa bởi NhungJerry ngày 5/3/2011, 8:46 pm; sửa lần 2.
5/3/2011, 9:55 am
Trình độ của NhungJerry: :: Thành viên tích cực ::
Tổng số bài gửi : 291
EQ : 398
Danh tiếng : 14
Join date : 01/03/2011
Age : 31
Tiêu đề: Re: Mẹ = vộ cực
NhungJerry - 10TT1D - Khoa Tài Chính Ngân Hàng - Trường Đại Học Tôn Đức Thắng ____________________________________________________________________________________________________________________
đề ngỵ admin sửa cỡ chữ vs, sao t sửa mãi mà nó đc 1 đoạn thui k apply cho toàn bộ đc.tks yu........
Mẹ = vộ cực
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài